Chị đọc rất nhiều sách, chị nghe Pháp cũng rất nhiều, chị hiểu rất rõ quy luật của tự nhiên, chị chấp nhận được việc mình phải mất đi người mình yêu thương vào một thời điểm nào đó ko báo trước.. Nhưng, vào lúc này đây, tim chị đau Bé ơi.
Trên đời này có rất nhiều chuyện mà ngay cả khi chúng ta có cơ hội quay trở lại, cũng chưa chắc đã có thể làm tốt hơn. Chấp nhận buông bỏ, không phải là thua cuộc. Mà là từ bỏ những thứ không thuộc về mình. Chỉ mong sau này gặp lại, ai cũng trọn vẹn một đời. Đừng như chúng ta năm ấy, nửa đường đứt dây. Đời người có hai cảnh giới cần phải hiểu. Một là biết rõ, hai là biết đủ. Có những người thật sự không yêu bạn. Họ ở bên vì bạn yêu họ. Nhìn người đừng dùng mắt để nhìn sẽ rất dễ nhìn nhầm, đừng dùng tai để nghe bởi có thể chỉ toàn nói cho vui. Mà hãy dùng thời gian để cảm nhận, vì thật thì cũng không giả, mà giả thì không thể thật. Ngày mai nắng sớm trời lại sáng, sao cứ phải ngẩn ngơ tiếc mãi buổi chiều tà.
Khi bạn trò chuyện với trẻ mẫu giáo hoặc học sinh lớp một, bạn sẽ thấy cả một lớp đầy những nhà khoa học nhỏ bé đầy nhiệt huyết. Các em đặt ra những câu hỏi sâu sắc như: “Giấc mơ là gì? Tại sao chúng ta có ngón chân? Tại sao mặt trăng lại tròn? Sinh nhật của thế giới là khi nào? Tại sao cỏ lại xanh?” Đây là những câu hỏi quan trọng và ý nghĩa. Chúng tuôn trào một cách tự nhiên từ các em. Nhưng khi bạn trò chuyện với học sinh lớp 12, điều đó không còn nữa. Sự tò mò dường như biến mất. Đã có điều gì đó thật tồi tệ xảy ra giữa những năm mẫu giáo và lớp 12.
"Để em tự mua, Để em tự đi, Để em tự làm, Để em tự trả, Không sao, em không vội, anh cứ bình thường” Không có câu nào là từ bỏ, nhưng câu nào cũng là đang thu hồi lại tình cảm của chính mình.
Có những cuộc chia tay mãi không xong, vì không ai chịu làm người vô tình. “Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ lại đứng lại”. Phụ nữ không níu kéo, nhưng họ sẽ cho bạn cơ hội để níu kéo. Đàn ông không giỏi yêu, nhưng họ giỏi cách mua chuộc khi hết yêu. "Anh hứa sẽ thay đổi, nốt lần này nữa thôi".